Chương 10: THỜ CHÚA, KHINH ĐỜI
Niềm vui chiêm nghiệm
“Lạy Chúa! Con sẽ còn nói và con sẽ không nín lặng”, con sẽ nói thầm vào tai Thiên Chúa là Chúa con, là Vua ngự trên chín tầng trời.
Lạy Chúa! Với những ai kính sợ Chúa, Chúa dành cho êm dịu dồi dào biết mấy”.
Còn những người mến Chúa thì sao? Những người thành tâm phụng sự Chúa thì sao?
Niềm vui chiêm niệm Chúa dành cho những ai mến Chúa, mới thực là vui khôn tả.
Chính trong lúc đó Chúa tỏ cho chúng con biết sự dịu ngọt của tình yêu Chúa, vì khi con chưa có, Chúa đã làm cho con có; khi con lạc xa Chúa, Chúa đã cho con trở về phụng sự Chúa, và Chúa đã truyền con phải mến Chúa. Ôi ! Nguồn ân ái bất diệt, con sẽ nói thế nào về Chúa?
Con quên Chúa sao được khi Chúa đã thương nhớ con cả lúc con đã hư, đã chết!
Lòng khoan dung Chúa đối với tôi tớ Người vượt trên mọi hy vọng, mọi ân sủng, và tình yêu Chúa ban vượt xa mọi huân nghiệp.
Ơn ấy con biết lấy chi đền đáp! Vì có phải ai cũng được bỏ tất cả, từ giã thế tục để sống đời sống tu trì đâu?
Con sẽ phụng thờ Chúa ư? Như thế cũng chưa có gì là đáng công, vì loài thụ tạo nào lại không có trách nhiệm phụng thờ Chúa?
Phụng thờ Chúa đối với con cũng chưa lấy gì làm lớn lao; lớn lao và kỳ lạ là Chúa đã thương cho con giúp việc Chúa và hợp đoàn cùng các tôi tớ thân yêu của Chúa, mặc dầu con hư hèn và bất xứng!
Phụng sự Chúa là cai trị
Mọi điều con có, mọi sự con dùng để phụng thờ Chúa đều là của Chúa! Mà xét lại, chính Chúa đã phục vụ con nhiều hơn là con phụng sự Chúa. Kìa, trời và đất Chúa đã tạo nên để mưu ích cho loài người: chúng luôn sẵn sàng và ngày ngày thi hành mệnh lệnh Chúa.
Hơn nữa, Chúa đã tổ chức nên Sứ bộ Thiên thần cũng vì nhân loại. Nhưng điều trổi vượt hơn cả chính là Chúa đã tự hạ để phục vụ loài người, và Chúa đã tự đoan sẽ ban cả mình Chúa cho loài người nữa. Con sẽ lấy chi đáp đền Chúa vì trăm ngàn ơn ấy. Ước chi con được phụng sự Chúa hằng ngày và trót đời con! Ước chi con phụng sự Chúa cho xứng đáng ít là được lấy một ngày! Chúa thật đáng mọi tôn thờ, mọi vinh dự và chúc tụng muôn đời. Chúa thật là Chúa của con và con là tôi tớ thấp hèn của Chúa. Nghĩa vụ con là phụng thờ Chúa tận tình và ca tụng Chúa không hề chán nản. Đó là điều con mong, con hy vọng: tất cả những gì còn thiếu sót, xin Chúa bù cho con.
Được phụng thờ Chúa và khinh chê tất cả vì Chúa, là hân hạnh lớn, là vinh dự đặc biệt.
Những ai tự tình hiến thân phụng thờ Chúa, sẽ được Chúa ban cho muôn vàn ơn.
Những ai từ bỏ tất cả vui thú giác quan vì tình yêu Chúa, sẽ được Chúa Thánh Thần êm đềm ủi an.
Những ai vì danh Chúa, đi vào đường khắc khổ, từ bỏ tất cả những bận tâm thế tục, sẽ được tự do đặc biệt trong tâm hồn.
Nô lệ Chúa, một thứ nô lệ êm dịu và khả ái, làm cho người ta trở nên tự do và thánh thiện thực!
Phụng sự Chúa trong bậc tu trì là một bậc thánh chừng nào, vì nó làm cho người ta bình đẳng với Thiên thần, đẹp lòng Chúa, ma quỉ khiếp sợ và giáo hữu kính tôn!
Phụng sự Chúa: một công việc đáng ta theo dõi và mong muốn, vì nó làm cho ta đáng được quà tuyệt phẩm và vui sướng bất diệt.
SUY NIỆM
“Dầu được lợi cả vũ trụ mà mất linh hồn hỏi có ích chi?”
Câu đó đã giác ngộ được thánh Phanxicô, làm cho Ngài từ biệt thế tục, nhốt mình trong tu viện và sống một đời hy sinh tuyệt bậc.
Nó còn phải cảnh tỉnh tất cả những ai đã quá đà đuổi theo thế tục mà bỏ quên việc phụng sự Chúa.
Chỉ có phụng sự Chúa là đem lại bình an và hạnh phúc cho con người. Lạy Chúa! “Con sẽ phục vụ trong nhà Chúa, mọi ngày trong đời con”. Xin Chúa giúp con trung thành với quyết tâm này.
Ps. 30, 20 |